
Bầu trời ấy, khoảnh khắc về đêm... màn sương dày đặc đã dần che phủ cả một khoảng không gian rộng lớn, con phố vắng tênh không một bóng người,... vì sương xuống lạnh mà!!!
Màn đêm như đang hòa quyện vào tâm hồn mình, lạnh lẽo, trống trải, cô đơn, một mình thật là thích,... nhưng nếu có một người con gái... người con gái ấy ở đây, hẳn rồi... ai cũng vậy mà, bên người mình yêu thương chắc chắn ai cũng sẽ ước muốn... Nếu có một điều ước, tôi ước rằng mình chưa từng sinh ra trên thế gian này, cuộc sống thật tẻ nhạt khi mà những thứ xung quanh mình chỉ là ảo tưởng do chính mình đặt ra, người cô đơn là vậy mà...
Tối nay sương đậm quá, lạnh đến thấu tim gan, đâm sâu vào da thịt làm cho nỗi cô đơn càng mãnh liệt... tự hỏi với lòng mình "ngày mai rồi sẽ ra sao, làm gì cho hết ngày,... sẽ buồn, sẽ vui hay lại tuyệt vọng trong nỗi cô đơn dày xéo tâm hồn mong manh này...".
Gia đình, tình yêu, bạn bè,... hiển hiện trong tâm trí mình, càng nhắc càng thêm sâu ra.... nỗi cô đơn càng gặm nhấm trái tim yêu ớt đang dần kiệt sức vì đã phải gánh bao đau khổ...
Khóc, mình muốn khóc... nhưng sợ rằng khi khóc, mình sẽ càng nhớ đến những thứ ấy - những thứ đã làm mình trở nên thế này đây...
Khóc, khi khóc.... nước mắt lại tuôn ra, lại thấm sâu vào da thịt, xộc lên sống mũi... lại có cảm giác khó thở làm con tim co thắt lại .... từng cơn, từng cơn đau làm cơ thể càng thêm mệt...
Đêm càng về khuya, hình ảnh ấy bỗng nhiên lại xuất hiện, lúc mờ lúc ẩn, khuất sau đám sương mù dày đặc....
"Không, không!!! Sao lại xuất hiện trước mắt anh,... sao lại xuất hiện nhiều đến thế" cứ bám đuổi theo mình, trằn trọc, đã buông tay rồi kia mà, đã kết thúc rồi cơ mà, đã tự nhủ người con gái ấy không thuộc về mình rồi cơ mà, sao lại cứ nghĩ về người ta cơ chứ... đã tự nhủ con người ấy đã cho ta đau khổ thì ta phải sống vô tình để bớt đau khổ đi rồi cơ mà....
Vẫn là tình yêu, không thể có gì sánh được bằng nó, lớn hơn tất cả... chiếm gần như trọn trái tim mình và rồi cấu xé nó, ăn mòn nó cho đến khi tan nát.... có thuốc không??? Đau,... đau quá cảm giác ấy, cảm giác đau đớn ấy lại xuất hiện... nấc, nấc từng cơn làm cho mình càng thêm khó thở.... mình phải chịu đựng sự thật này đến khi nào nữa đây...........................................
Đã đến giới hạn chưa,
À!!! Mà vạch xuất phát của nó từ đâu nhỉ??? Sao mình không nhớ nó bắt đầu từ khi nào??? Sao mình lại không nhớ nhỉ??? Phải chịu đựng cho đến khi đạt tới giới hạn.... cái ngày ấy còn xa vời không???
Mình chịu đựng đủ rồi, tim đang đau thắt lại, liệu ngày mai... ngày mãi sẽ còn như thế nữa không????
Đã quá nhiều câu hỏi rồi, không ai trả lời hết, không một ai.... vẫn khoảnh khắc ấy, vẫn là một màn đêm dày đặc bao phủ, con phố vẫn vắng tênh, những ánh đèn mập mờ hư hư ảo ảo,....
"Mình cô đơn quá.................."
0 nhận xét :
Nhận xét đy [▼/▲] Emoticons
:)
:(
;)
:D
;;)
>:D<
:-/
:x
:">
:P
:-*
=((
:-O
X(
B-)
:-S
#:-S
>:)
:((
:))
:|
:;)
=))
=;
:-c
~X(
:-t
8->
I-)
8-l
L-)
:-&
:-5
:-E
8-}
:-0
=P~
:-?
#-o
=D>
:-i
@-)
:^o
:-w
:-<
>:P
X-X
:m/
:q
~chr
"cool]
:c-
:srd
:hot:
:puke!